Diễn biến Trận_Shrewsbury

Trận đấu bắt đầu khi cung thủ hai bên giao tranh, trút mưa tên vào trận địa khiến hàng loạt bộ binh hai bên bị tử thương trước khi đấu giáp lá cà. Tuy nhiên, các cung thủ Cheshire của Percy vẫn chiếm ưu thế trước cung thủ Anh nhờ uy lực của cung dài. Sử gia Thomas Walsingham ghi nhận rằng: ''quân đội của vua Henry ngã xuống như lá rơi vào mùa Thu, gần như mỗi mũi tên bắn ra kết liễu một binh sĩ''. Theo sử ký Dieulacres Chronicle, cánh phải quân Anh do bá tước Stafford chỉ huy đã rút lui sau khi ông này tử trận. Hoàng tử Henry, người chỉ huy cánh trái của quân Anh đã bị trúng tên vào mặt khi đang giao chiến, gây ra một vết thương suýt gây tử vong cho hoàng tử. May mắn thay, Henry sau đó đã hồi phục nhờ vào tài chữa trị xuất sắc của ngự y John Bradmore. Bradmore sử dụng mật ong và cồn để làm thuốc tê, đồng thời gấp rút thiết kế và chế tạo một dụng cụ gắp đặc biệt nhằm đưa đầu mũi tên ra khỏi mặt của Henry. Tuy nhiên, vết thương đã để lại sẹo vĩnh viễn trên mặt của nhà vua tương lai, người sau này đưa nước Anh vươn mình trở thành một cường quốc hàng đầu châu Âu. Sau này, Bradmore đã tường thuật lại quá trình điều trị cho Henry trong quyển sách Latin do ông viết có tên Philomena.

Trở lại với chiến sự tại Shrewsbury, Hotspur quyết định dẫn quân xung kích vào vị trí của vua Henry IV, trong khi bá tước Douglas thuộc phe Percy chém chết hiệp sĩ Walter Blount của quân Anh. Tuy nhiên, Hotspur bị trúng tên vào mặt và chết trong cuộc đột kích[2]. Tuy nhiên, các hiệp sĩ Northumberland của Percy lại cho rằng vua Henry IV đã bị Hotspur giết chết, nên họ đồng thanh hô lớn: "Henry Percy King!". Trên thực tế, vua Anh vẫn còn sống, mặc dù thông tin về cái chết của Percy đến với nhà vua khá chậm. Trận chiến kết thúc với chiến thắng của vua Henry IV (mặc dù nó có thể khép lại sớm hơn quân Anh nắm được tin tức sớm hơn). Tuy nhiên, thiệt hại của quân Anh là lớn hơn nhiều so với phe đối lập của Percy, thậm chí suýt cướp đi sinh mạng của vua Henry và người kế vị.